Truy cập nội dung luôn

Góc nhìn & chia sẻ Góc nhìn & chia sẻ

« Quay lại

Cuộc thi “Gửi người phụ nữ tôi yêu”: Nhớ Nội

(*) Bài dự thi đạt giải Nhất cá nhân

 

Nếu được lựa chọn chắc chắn sẽ chẳng ai muốn mình sinh ra và sống trong một gia đình tan vỡ. Điều mà mỗi người cần có là một mái ấm đong đầy yêu thương cùng ba mẹ và anh chị em.

 

Nhưng tôi: Người sinh ra trong một gia đình đổ vỡ, ba mẹ ly hôn khi tôi còn nhỏ. Người luôn dành những điều tuyệt vời nhất chẳng mong cầu tôi đáp lại điều gì, người luôn mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với tôi là nội. Nội không phải là người sinh ra tôi, nhưng lại là người dưỡng dục và nuôi nấng tôi đến ngày hôm nay.

 

Nội là tất cả những gì mà tôi có, là phép tiên ban lành trong câu chuyện cổ tích. Nội đã ngoài tám mươi, dáng người nhỏ con, chiếc lưng kia đã còng xuống vì một nắng hai sương, vì tình yêu thương nội đã dành cho tôi. Chiếc lưng đã phải gánh bao gian truân vất vả, đến khi tôi hiểu chuyện thì tóc nội đã bạc trắng. Nụ cười rất hiền lành dù những vết nhăn trên khuôn mặt nội xô lại với nhau, vết chân chim ở mắt như hằn sâu hơn. Những lớp da đã già, nhão dần và bọc lấy những mảnh xương yếu ớt của cơ thể và cũng chính đôi tay ấy gánh bao gánh rau ra chợ, nuôi nấng tôi nên người. Nhưng cũng chính đôi tay chai sần ấy rất ấm áp và nhẹ nhàng mỗi lần nội ôm tôi vào lòng vỗ về vuốt ve cho tôi ngủ. Đôi mắt không còn tinh anh nhưng dịu hiền đến khó tả.

 

Nội luôn là người đứng ra bảo vệ tôi khi tôi bị lũ bạn trong thôn trêu chọc vì không có ba mẹ hay vì những lần họp phụ huynh thiếu bóng dáng ba mẹ. Nội tôi luôn hét cho chúng một trận. Lúc ấy nội tôi như một người khác vậy.

 

 

Ngày còn bé vì nhà không có điều kiện như các bạn nên mỗi lần tôi thích gì nội thường làm cho tôi ăn. Tôi còn nhớ như in hình ảnh hai bà cháu bên bếp lửa hồng, bà làm bánh trung thu và kể chuyện cổ tích cho tôi nghe. Nhớ những hôm trời mưa gió hai bà cháu nằm ôm nhau vì cái lạnh, vì trần nhà dột, vì tiếng sét như xé tan bầu trời.

 

Học hết cấp 3. Tôi quyết định nghỉ học. Đi làm xa. Một phần tôi biết nội không đủ khả năng vì gánh rau nhỏ kia chỉ đủ cho chúng tôi sống qua ngày, mặt khác tôi muốn kiếm tiền để lo cho nội một cuộc sống đầy đủ hơn.

 

Cuộc sống vẫn cứ bận rộn hối hả với vòng quay của thời gian, ngày lại ngày trôi qua tôi cứ loay hoay để tìm điều gì đó cho tương lai mà quên mất bản thân mình cũng chính là kỳ vọng của nội, là ước mơ của nội đã dành cả cuộc đời để vun đắp. Tôi thấy mình thật ích kỷ khi lựa chọn sống theo ý mình từ sớm, rời xa quê hương, rời xa vòng tay nội đi làm xa để những lần về thăm nội thưa thớt dần. Ở nơi xứ người mua một ly trà sữa mấy chục nghìn đồng thì nội cặm cụi ở quê với gánh rau nhỏ kiếm từng đồng lẻ nuôi tôi nên người. Tôi thấy mình thật hoang phí và ích kỷ với nội quá. Lấy cái lý do là muốn lo cho nội cuộc sống tốt hơn nhưng thật ra lại mưu cầu cho bản thân, cái tuổi mới lớn còn suy nghĩ bồng bột. Tôi nợ nội những ngày tháng nắng mưa không có con bên cạnh, nợ những quan tâm hỏi han: nội ơi, có mệt không? để con phụ nội. Mỗi lần về thăm nhà, đôi bàn tay chai cứng, gầy gò ấy như nhắc tôi quy luật của thời gian. Con sợ không còn những cuộc gọi ở quê nhắc nhở con dậy ăn sáng, nhớ ăn uống đúng giờ, những cuộc gọi hỏi han con, những lần nội nhớ con. Khi tôi quần áo tươm tất bằng bạn bằng bè thì bên cạnh đó là người đàn bà áo bạc sờn bao tháng năm đã không nhìn vào gương với những vết hằn thời gian trên khuôn mặt mình.

 

Đúng vậy, quy luật thời gian không bỏ sót một ai. Tôi vẫn nhớ ngày hôm ấy, khi tôi nhận được cuộc gọi ở quê nhưng không  phải là giọng nói quen thuộc của nội mà là giọng của chú Tư hàng xóm hối hả bảo "Bà mất từ tối qua rồi, con ra với bà đi". Câu nói như sét đánh ngang tai, tôi ngã quỵ xuống, không dám tin lời mình vừa nghe. Tôi nhanh chóng bắt chuyến xe nhanh nhất để về với nội, để nhìn nội lần cuối nhưng không kịp nữa rồi, trước mắt tôi là căn nhà nguội ngắt, im lặng đến lạ thường, bao trùm toàn là tiếng nấc. Nội tôi mất thật rồi!

 

Vẫn là đôi bàn tay ấy nhưng không còn ấm áp nữa. Vẫn là khuôn mặt ấy nhưng không còn cười với tôi nữa. Vẫn là căn nhà ấy nhưng không còn tiếng nội nữa rồi. Chỉ còn những hối hận muộn màng, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào.

 

Trên con đường đất đỏ ấy, con đường nội dắt tay tôi đến trường, là con đường hàng ngày nội gánh hàng rau ra chợ, là con đường nội dắt tôi đi cả tuổi thơ và giờ đây cũng chính con đường ấy, tôi tiễn nội về nơi an nghỉ cuối cùng.

 

Nội của tôi, người vì tôi mà rơi mồ hôi, hành trình trưởng thành của tôi là nỗi vất vả của nội. Người phụ nữ đó đáng cho tôi tự hào hơn bất cứ thứ gì trên đời. Tôi thật sự mất nội rồi:

 

                                Một đời rơm rạ ruộng đồng

                                Nội đi chỉ tấm lưng còng mang theo

                                Cỏ vàng nấm mộ buồn teo

                                Buốt mưa đêm, rát nắng chiều nội ơi!

 

Hãy trân trọng những phút giây ta còn người thân bên cạnh. Trưởng thành và bước đi nhưng xin hãy nhớ phía sau mình luôn có người thân, đừng quá vô tâm để đến một ngày thèm cái xoa đầu, vòng tay che chở thì lúc ấy ta chỉ còn có thể bất lực gói gém từng mảnh vỡ ký ức, giá như quan tâm người thân nhiều hơn, giá như dành thời gian cho người thân nhiều hơn nhưng mọi sự giá như đều là vô nghĩa.

 

Nội luôn dành cho tôi những điều tuyệt vời nhất mà chẳng mong cầu tôi đáp lại, khác hẳn với cuộc đời ngoài kia luôn yêu cầu con phải trả giá khi làm bất cứ điều gì. Vì tình yêu của nội là tình yêu vô điều kiện, và nếu có nội chỉ mong tôi đáp lại được một điều kiện là phải sống thật hạnh phúc và có ý nghĩa. Dù biết muộn màng, nhưng tôi vẫn muốn nói "Con yêu nội! Con hứa sẽ cố gắng sống thật tốt để nội vui", con biết dù có ở nơi đâu thì nội vẫn luôn dõi theo con.

 

Nguyễn Thị Phương Lan

Nhà máy May I- Công ty CP Dệt May Huế

 

 

Bạn đọc nhấn vào đây để gửi ý kiến bình luận

Tin khác

Trung bình (0 Bình chọn)
Tỷ lệ trung bình là 0.0 ngôi sao trên mức cao nhất 5 sao.
  
Chưa có lời bình nào. Hãy là người đầu tiên.

Thông báo Thông báo

Video hoạt động Video hoạt động

Liên kết website Liên kết website